Tuổi trẻ, tôi để mặc sóng gió và chông chênh của cuộc đời, mạnh mẽ đạp đổ sự yếu mềm trong tâm khảm. Những lúc chợt vấp ngã, tôi như bị gãy đi đôi cánh mỏng của niềm tin. Nhưng rồi tôi cũng cố gắng đứng dậy và bước đi lên thử thách, học cách xóa bỏ từng khó nhọc, chông gai. Khi đó, tôi lại hóa thành những cơn gió phong ba, lạnh lùng, bình thản.
Tuổi trẻ, là những đam mê và cuồng nhiệt cháy bỏng, là những nông nổi và bồng bột nhất thời, là những khát vọng và nuối tiếc về sau.
Tuổi trẻ, tôi thường ấp ủ những hoài bão mong manh, ngày ngày ước ao được vươn mình cùng nền trời mới, bỏ lại phía sau bao sự đợi chờ và kỳ vọng. Khoảnh khắc ấy, tôi như đàn thiên di vừa hoang lạc vừa nhàn nhã, cứ mãi tiến về phía trước bằng tất cả sự nỗ lực của bản thân, chẳng chút gì ngần ngại.
Tuổi trẻ, tôi để mặc sóng gió và chông chênh của cuộc đời, mạnh mẽ đạp đổ sự yếu mềm trong tâm khảm. Những lúc chợt vấp ngã, tôi như bị gãy đi đôi cánh mỏng của niềm tin. Nhưng rồi tôi cũng cố gắng đứng dậy và bước đi lên thử thách, học cách xóa bỏ từng khó nhọc, chông gai. Khi đó, tôi lại hóa thành những cơn gió phong ba, lạnh lùng, bình thản.
Tuổi trẻ, đôi lúc phương hướng của tôi dần dần bị sa ngã, dù phải tự mình chống chọi với cô đơn. Và rồi tôi lặng lẽ bước qua trong bóng tối, tâm trí như gục xuống giữa lạc lối, hao mòn. Hình ảnh bờ vai tôi khắc khoải và trĩu nặng, đôi tay chợt buông thõng, dửng dưng. Một lần nữa, tôi giống hệt những áng mây vào mùa đông giá rét, hững hờ, lãng đãng. Chầm chậm trôi đi.
Tuổi trẻ, tôi chấp vá lại từng mảnh khuyết của thời gian. Lẳng lặng ngẫm suy những nỗi niềm trong quá khứ, cất giữ tất cả thành màu kí ức khó phai mờ. Tôi như tỉnh mộng giữa đường chân trời đầy hoang vắng, yên bình và lạ lẫm. Phải chăng, đến một lúc tôi phải dừng chân lại, để đổi thay bao nhọc nhằn, mòn mỏi?
Tôi ngoảnh mặt lại về phía sau, sự ngóng trông cùng hy vọng vẫn còn đó. Nhưng tôi đã khác, đã biến mất một tâm hồn đầy bản lĩnh và ngang ngạnh. Chỉ còn lại mỗi niềm tha thiết được tiếp tục độc bước, và cả sự luyến lưu muốn trở lại ngày đầu.
Đêm đêm, tôi tự giấu mình vào góc khuất của tuổi trẻ, tự tay viết lại một hành trình dài từng bắt đầu rồi kết thúc. Năm tháng êm đềm chẳng còn gì để bừng cháy, tôi như thấy mình đang hòa cùng hạt cát trắng, gió cuốn rồi bay đi, nhạt nhòa, lơ lững.